Hãy học điều khéo nói, Trong hạnh nghiệp Sa-môn, Vắng lặng, ngồi một mình, Với tâm tư an tịnh.
♦♥♦
Với tâm tư Giải thoát, Vị Tỷ-kheo tu thiền, Và với lòng ước vọng, Ðạt được tâm sở nguyện. Sau khi biết cuộc đời, Hưng thịnh và phế tàn, Tâm thuần, không nương tựa, Hưởng lợi quả như chơn.
♦♥♦
Ðoạn trừ các lậu hoặc, Sáng suốt và kín đáo, Tinh tấn tu Thiền định. Vị ấy đã đạt được, Tận cùng đường sanh tử, Ðã đến bờ bên kia, Nên không còn trôi giạt.
♦♥♦
Thế Tôn, thật khó làm. Tuy vậy, Kàmada, Họ làm việc khó làm, Chính các vị hữu học, Kiên trì tu giới định, Ðã chọn đời xuất gia, Biết đủ, đem an lạc.
♦♥♦
Xem chi tiết:
Kinh Tương Ưng Bộ – Tập I – Thiên Có Kệ – Chương II – Tương Ưng Thiên Tử – I. Phẩm Thứ Nhất (S.i,46)
Họ sẽ đi an toàn, Như thú, vùng không muỗi, Sau khi chứng Thiền định, Nhứt tâm, niệm tỉnh giác, Họ sẽ đi bờ kia, Như cá, phá rách lưới, Sau khi chứng Thiền định, Tự chế, vượt lỗi lầm.
♦♥♦
Vendu! Những ai Thiền tu học. Trong pháp cú Ta dạy, Tinh cần, không phóng dật, Ðúng thời họ sẽ đi, Thoát khỏi tay tử thần.
♦♥♦
Với tâm tư Giải thoát, Vị Tỷ-kheo tu Thiền, Và với lòng ước vọng, Ðạt được tâm sở nguyện, Sau khi biết cuộc đời, Sanh khởi rồi đoạn diệt, Tâm thuần không chấp trước, Hưởng lợi quả như chơn.
♦♥♦
Ai hộ trì giới luật, Trí tuệ, tâm tu trì, Chú tâm, vui Thiền định, Tâm tư trú Chánh niệm, Tất cả mọi sầu khổ, Ðược trừ diệt, đoạn tận, Các lậu hoặc tận trừ, Sống với thân tối hậu, Vị ấy gọi trì giới, Vị ấy gọi trí tuệ, Vị ấy vượt sầu khổ, Vị ấy Chư Thiên lạy.
♦♥♦
Xem chi tiết:
Kinh Tương Ưng Bộ – Tập I – Thiên Có Kệ – Chương II – Tương Ưng Thiên Tử – Phẩm II Cấp Cô Ðộc (S.i,51)