IX. Tuổi Thọ (S.i,108)
1) Như vầy tôi nghe.
Một thời Thế Tôn ở Ràjagaha, tại Trúc Lâm, chỗ nuôi dưỡng các con sóc.
2) Ở đấy, Thế Tôn gọi các Tỷ-kheo: “Này các Tỷ-kheo” — “Thưa vâng, bạch Thế Tôn”. Các Tỷ-kheo ấy vâng đáp Thế Tôn.
3) Thế Tôn nói như sau:
— Này các Tỷ-kheo, ngắn ngủi thay là tuổi thọ Loài Người ở đời này, rồi phải đi trong tương lai! Hãy làm điều lành. Hãy sống Phạm hạnh. Không có gì sanh ra lại không bị tử vong. Này các Tỷ-kheo, người sống lâu chỉ có một trăm năm, hoặc ít hơn, hoặc nhiều hơn.
4) Rồi Ác ma đi đến Thế Tôn; sau khi đến, nói lên bài kệ với Thế Tôn:
Loài Người Thọ mạng dài, Người lành chớ âu lo, Bú sữa no, hãy sống Tử vong đâu có đến.
5) (Thế Tôn):
Loài Người Thọ mạng ngắn, Người lành phải âu lo, Như cháy đầu, hãy sống, Tử vong rồi phải đến.
6) Rồi Ác ma, biết được “Thế Tôn đã biết ta…”, liền biến mất tại chỗ.
X. Tuổi Thọ (S.i,108)
Tại đây, Thế Tôn nói như sau:
— Này các Tỷ-kheo, ngắn ngủi thay là tuổi thọ Loài Người ở đời này, rồi phải ra đi trong tương lai! Hãy làm điều lành. Hãy sống Phạm hạnh. Không có gì sanh ra lại không bị tử vong. Này các Tỷ-kheo, người sống lâu chỉ có một trăm năm, hoặc ít hơn, hoặc nhiều hơn.
2) Rồi Ác ma đi đến Thế Tôn; sau khi đến, nói lên bài kệ này với Thế Tôn:
Ngày đêm không trôi qua, Thọ mạng không chấm dứt, Thọ mạng người xoay vần, Như vành theo trục xe.
3) (Thế Tôn):
Ngày đêm có trôi qua, Thọ mạng có chấm dứt, Mạng người phải khô cạn, Như suối nhỏ đầu non.
4) Rồi Ác ma biết được: “Thế Tôn đã biết ta, Thiện Thệ đã biết ta”, buồn khổ, thất vọng, liền biến mất tại chỗ ấy.
Xem chi tiết:
Kinh Tương Ưng – Tập I – Thiên Có Kệ – Chương IV – Tương Ưng Ác Ma – I. Phẩm Thứ Nhất