V. Jantu ( S.i,61)
1) Như vầy tôi nghe.
Một thời một số đông Tỷ-kheo trú ở Kosala (Câu-tát-la), trên sườn núi Himavanta (Tuyết Sơn), tại một cốc nhỏ trong rừng. Họ tự cao, tự mãn, dao động, lắm mồm lắm miệng, ăn nói huyên thuyên, thất niệm, không tỉnh giác, không định tĩnh, tâm tư tán loạn, các căn không chế ngự.
2) Rồi Thiên tử Jantu, vào đêm Bố-tát, ngày rằm, đi đến các Tỷ-kheo ấy, sau khi đến nói lên bài kệ với các Tỷ-kheo ấy:
Các Tỷ-kheo thuở xưa, Sống thật chơn an lạc, Họ thật là đệ tử, Bậc Ðại Giác Cù-đàm. Không ham tìm món ăn, Không ham tìm chỗ trú, Biết đời là Vô thường, Họ chấm dứt khổ đau. Nay tự làm ác hạnh, Như thôn trưởng trong làng. Họ ăn, ăn ngả gục, Thèm khát vật nhà người. Con vái chào chúng Tăng, Ðảnh lễ một vài vị Kẻ khác, sống vất vưởng, Không chỉ đạo, hướng dẫn. Họ giống như thân thể Kẻ chết bị quăng bỏ. Những ai sống phóng dật, Vì họ con nói lên, Những ai không phóng dật, Chân thành, con Đảnh lễ.
Xem chi tiết: