Bà-la-môn, với Ta, Không có mười bốn bò, Nên không thấy sáu mươi, Do vậy Ta an lạc. Bà-la-môn, với Ta, Không có ruộng mè hư, Một hai lá cây mè, Do vậy Ta an lạc. Bà-la-môn, với Ta, Không kho trống, không chuột, Chạy chơi và múa chảy, Do vậy Ta an lạc. Bà-la-môn, với Ta, Không tấm nệm bảy tháng, Tràn đầy những chí rận, Do vậy Ta an lạc. Bà-la-môn, với Ta, Không bảy gái quả phụ, Hoặc một con, hai con, Do vậy Ta an lạc. Bà-la-môn, với Ta, Không vợ đen, mặt rỗ, Lấy chân thúc đá dậy, Do vậy Ta an lạc. Bà-la-môn, với Ta, Không kẻ nợ buổi sáng, Mắng nhiếc: “Hãy trả đi”, Do vậy Ta an lạc.
Xem chi tiết:
Kinh Tương Ưng – Tập 1 Thiên có kệ – Chương VII – Tương Ưng Bà La Môn – I. Phẩm A-la-hán Thứ Nhất