1. Lần thứ ba, Thế Tôn nói với Tôn giả [[ANanda:

– Này [[ANanda, hãy đem nước uống cho Ta. Này [[ANanda, Ta nay đang khát và muốn uống nước.

– Xin vâng, bạch Thế Tôn!

Tôn giả [[ANanda vâng lời Thế Tôn, lấy bát và đi đến con sông nhỏ. Con sông đang chảy nông cạn, khuấy động và Vẩn đục, khi Tôn giả [[ANanda đến, liền trở thành trong trẻo, sáng lặng, không Vẩn đục.

  1. Tôn giả [[ANanda tự nghĩ: “Thật kỳ diệu thay, thật hy hữu thay thần túc và uy lực của Như Lai. Con sông nhỏ đang chảy nông cạn, khuấy động và Vẩn đục này, khi ta đến, liền trở thành trong trẻo, sáng lặng và không Vẩn đục”. Sau khi dùng bát lấy nước, Tôn giả [[ANanda đến chỗ Thế Tôn và bạch với Ngài:

– Bạch Thế Tôn, thật là kỳ diệu! Bạch Thế Tôn thật là hy hữu. Bạch Thế Tôn, con sông nhỏ đang chảy nông cạn, khuấy động và Vẩn đục này, khi con đến, liền trở thành trong trẻo, sáng lặng và không Vẩn đục. Xin thỉnh Thế Tôn dùng nước. Xin thỉnh Thiện Thệ dùng nước!

Và Thế Tôn uống nước.

Xem chi tiết: Tụng phẩm IV kinh Đại bát niết bàn

Kinh Trường Bộ – Tập I – 16. Kinh Ðại Bát-Niết-bàn (Mahàparinibbàna sutta)