– Tôi có nghe như sau, thưa Tôn giả Kaccàna: “Sa-môn Kaccàna không kính lễ, không đứng dậy, không lấy ghế mời ngồi các bậc Bà-la-môn già cả, Trưởng lão, các bậc trưởng thượng đã đi quá nửa cuộc đời, đã đạt mức cuối tuổi đời”. Thưa Tôn giả Kaccàna, có phải sự tình là như vậy không? Nếu Tôn giả Kaccàna không kính lễ, không đứng dậy, không lấy ghế mời ngồi các bậc Bà-la-môn già cả, Trưởng lão, các bậc trưởng thượng đã đi quá nửa cuộc đời, đã đạt cuối mức tuổi đời, sự tình như vậy, thưa Tôn giả Kaccàna, là không được tốt đẹp.
– Này Bà-la-môn, có Thế Tôn, bậc Tri giả, bậc Kiến giả, bậc A-la-hán, Chánh Ðẳng Giác đã tuyên bố về địa vị của tuổi Trưởng lão và về địa vị của tuổi trẻ. Vị Trưởng lão, này Bà-la-môn, 80 tuổi hay 90 tuổi, hay 100 tuổi đời, nếu vị ấy thọ hưởng các Dục vọng, sống giữa các Dục vọng, bị đốt cháy bởi lửa Nhiệt não của Dục vọng, bị nhai nghiến bởi các tầm tư Dục vọng, cố gắng tìm cầu các Dục vọng; người như vậy được gọi là kẻ ngu, không phải là bậc Trưởng lão. Dầu cho này Bà-la-môn, một người còn trẻ, một thanh niên trẻ trung với tóc đen nhánh, đầy đủ tuổi trẻ hiền thiện trong thời sơ khởi của tuổi đời, mà người ấy không hưởng thọ các Dục vọng, không sống giữa các Dục vọng, không bị đốt cháy bởi lửa Nhiệt não của Dục vọng, không bị nhai nghiến bởi các tầm tư Dục vọng, không có cố gắng tìm cầu các Dục vọng; người như vậy được gọi là bậc có trí, bậc Trưởng lão.
Xem chi tiết:
Kinh Tăng Chi Bộ – Chương II – Hai Pháp – IV. Phẩm Tâm Thăng Bằng