VII. Punabbasu (S.i,209)
1) Một thời Thế Tôn trú ở Sàvatthi, Jetavana, tại vườn ông Anàthapindika.
2) Lúc bấy giờ, Thế Tôn đang Thuyết pháp cho chúng Tỷ-kheo về vấn đề liên hệ đến Niết-bàn, tuyên thuyết, khích lệ, làm cho phấn khởi, làm cho hoan hỷ. Và các Tỷ-kheo ấy chú tâm, chú ý, tập trung mọi tâm tư, lóng tai nghe pháp.
3) Rồi một nữ Dạ-xoa, mẹ Punabbasu dỗ con nín như sau:
Hãy gìn giữ im lặng, Này Uttarika! Hãy gìn giữ im lặng, Này Punabbasu! Ðể mẹ được nghe pháp. Ðạo Sư, tối thượng Phật, Thế Tôn giảng Niết-bàn, Thoát ly mọi triền phược, Mẹ đối với pháp ấy, Thật cực kỳ ái lạc. Ðời ái lạc con mình, Ðời ái lạc chồng mình, Nhưng đối với đạo pháp, Mẹ ái lạc nhiều hơn. Con hay chồng dầu thân, Không cứu ta thoát khổ, Không như nghe diệu pháp, Chúng sanh được thoát khổ. Trong đau khổ đời sau, Dính liền già và chết, Chánh pháp Ngài Giác ngộ, Giải thoát khỏi già chết. Mẹ muốn nghe pháp ấy Hãy nín đi con ơi! Này Punabbasu.
4) (Punabbasu):
Thưa mẹ, con không nói, Uttarà nín lặng. Mẹ hãy lắng nghe pháp, Nghe pháp được an lạc. Vì không biết diệu pháp, Chúng ta trôi sanh tử. Giữa Nhân, Thiên mù quáng, Ngài đem cho ánh sáng, Giác ngộ, thân tối hậu, Bậc Pháp nhãn Thuyết pháp.
5) (Bà mẹ):
Hữu trí thay, con ta! Con ta sanh ẵm ngực. Nay con ta ái lạc, Tịnh pháp Vô thượng Phật. Này Punabbasu! Hãy sống chơn an lạc, Nay ta được sống lại, Thấy được chơn Thánh đế, Này con Uttara! Hãy nghe theo lời ta.
Xem chi tiết:
Kinh Tương Ưng – Tập 1 – Thiên Có Kệ – Chương X -Tương Ưng Dạ Xoa