Kẻ ngu, sao không biết, Vị Ứng cúng đã nói: “Mọi hành là Vô thường, Tự tánh phải sanh diệt, Sau khi sanh, chúng diệt, Nhiếp chúng là an lạc.

***

Cha đối con sầu muộn , Chủ với bò sầu muộn, Người sanh y, sầu muộn, Không sanh y, không sầu.

***

Thương ai bằng thương mình, Của nào bằng lúa gạo, Sáng nào bằng trí tuệ, Nước nào hơn mưa rào.

***

Giữa các loài hai chân, Chánh giác là tối thắng. Giữa các loài bốn chân, Thuần chủng là tối thắng. Trong các hàng thê thiếp, Nhu thuận là tối thắng. Trong các hàng con trai, Trung thành là tối thắng

***

Ngủ gục, nhác, ngáp dài, Không vui, ăn quá độ, Ở đây, đối chúng sanh, Thánh đạo không hiển lộ. Ngủ gục, nhác, ngáp dài, Không vui, ăn quá độ, Với tinh tấn, đoạn chúng, Thánh đạo được thanh tịnh.

***

VII. Khó Làm (hay Con rùa) (Tạp 22.25, Ðại 2,169b) (S.i,7) (Biệt Tạp 9,14, Ðại 2,437b)

Khó làm, khó kham nhẫn, Thiếu trí, hành Sa-môn, Chỗ kẻ ngu thối đọa, Chỗ ấy đầy chướng ngại. Bao ngày hành Sa-môn Nếu tâm không chế ngự, Mỗi bước, phải sa đọa, Nô lệ cho suy tư, Như rùa rút chân cẳng, Trong mai rùa của mình. Vị Tỷ-kheo cũng vậy, Thâu nhiếp mọi suy tư, Không tham dính vật gì, Không làm hại người nào, Hoàn toàn thật tịch tịnh, Không chỉ trích một ai.

VIII. Tàm Quý (S.i,7)

Người được tàm chế ngự, Tìm được ai ở đời? Ai biết ngăn chỉ trích, Như ngựa hiền bóng roi. Người được tàm chế ngự, Sống thường thường Chánh niệm, Vị ấy đạt kết quả, Khổ đau được đoạn tận, Bước những bước thăng bằng, Trên đường không thăng bằng.

***

Ta không có am tranh, Ta không có tổ ấm, Ta không có dây giăng, Ta thoát khỏi hệ phược.

Thêm chi tiết:

Kinh Tương Ưng Bộ – Tập I – Thiên Có Kệ – Chương I – Tương Ưng Chư Thiên – II. Phẩm Vườn Hoan Hỷ