Tương Ưng Bộ – Samyutta Nikaya Hòa thượng Thích Minh Châu dịch Việt
Tập I – Thiên Có Kệ
Chương VIII
Tương Ưng Trưởng lão Vangìsa
V. Khéo Nói (S.i,188)
2) Tại đấy, Thế Tôn gọi các Tỷ-kheo:
— Này các Tỷ-kheo.
3) — Thưa vâng, Thế Tôn.
Các Tỷ-kheo ấy vâng đáp Thế Tôn.
4) Thế Tôn nói như sau:
— Ðầy đủ bốn đức tánh, này các Tỷ-kheo, lời nói được xem là thiện thuyết, không phải ác thuyết, vô tội và không bị người có trí chỉ trích. Thế nào là bốn?
5) Ở đây, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo nói lời thiện thuyết, không nói lời ác thuyết, nói lời đúng pháp, không nói lời phi pháp, nói lời ái ngữ, không nói lời ác ngữ, nói lời chơn ngữ, không nói lời phi chơn. Ðầy đủ bốn đức tính này, này các Tỷ-kheo, lời nói được xem là thiện thuyết, không phải ác thuyết, vô tội và không bị người có trí chỉ trích.
6) Thế Tôn nói như vậy. Sau khi nói như vậy, bậc Thiện Thệ, Ðạo Sư lại nói thêm:
Bậc Thiện Nhơn dạy rằng: Thứ nhất là thiện thuyết, Thứ hai nói đúng pháp, Chớ nói lời phi pháp, Thứ ba nói ái ngữ, Chớ nói lời ác ngữ, Thứ tư, nói chơn thực, Chớ nói lời phi chơn.
7) Rồi Tôn giả Vangìsa từ chỗ ngồi đứng dậy, đắp thượng y vào một bên vai, chắp tay hướng về Thế Tôn và bạch Thế Tôn:
— Thế Tôn, hãy soi sáng cho con! Thiện Thệ, hãy soi sáng cho con!
8) Thế Tôn nói:
— Này Vangìsa, mong rằng Ông được soi sáng!
9) Rồi Tôn giả Vangìsa trước mặt Thế Tôn, nói lên những bài kệ tán thán thích đáng:
Ai nói lên lời gì, Lời ấy không khổ mình, Lại không làm hại người, Lời ấy là thiện thuyết. Ai nói lời ái ngữ, Lời nói khiến hoan hỷ, Lời nói không ác độc, Lời ấy là ái ngữ. Các lời nói chơn thật, Là lời nói bất tử, Như vậy là thường pháp, Từ thuở thật ngàn xưa. Bậc Thiện Nhân được xem, An trú trên chơn thực, Trên nghĩa và trên pháp, Lời đồn là như vậy. Lời đức Phật nói lên, Ðạt an ổn Niết-bàn, Chấm dứt mọi khổ đau, Thật lời nói tối thượng.