Ðại Tạng Kinh Việt Nam
**Tiểu Bộ Kinh
Khuddaka Nikàya**
Hòa thượng Thích Minh Châu dịch Việt
Tập I
Kinh Tập
Sutta Nipata
Chương Bốn – Phẩm Tám
(V) Kinh Thanh Tịnh tám kệ (Sn 154)
- Ta thấy vị thanh tịnh, Vị tối thượng, không bệnh, Sự thanh tịnh con người, Với Tri kiến, đạt được. Nắm giữ quan điểm này. Xem đấy là tối thượng, Vị này sẽ xem trí, Là tùy quán thanh tịnh.
- Nếu thanh tịnh con người, Do Tri kiến đạt được, Hay với trí vị ấy, Từ bỏ sự đau khổ Vị ấy có sanh y, Ngoài Thánh đạo được tịnh, Vị ấy nói như vậy, Do Tri kiến cá nhân.
- Bà-la-môn không nói, Ngoài Thánh đạo được tịnh, Với điều được thấy nghe, Giới đức, được thọ tưởng; Với Công đức, ác đức, Vị ấy không nhiễm trước, Từ bỏ mọi chấp ngã, Không làm gì ở đời.
- Từ bỏ Tri kiến cũ, Y chỉ Tri kiến mới, Ði đến sự tham đắm, Không vượt qua ái dục; Họ nắm giữ chấp trước, Họ từ bỏ xa lánh, Như khỉ thả cành này, Rồi lại nắm cành khác,
- Người tự mình chấp nhận, Các chủng loại giới cấm, Ði chỗ cao chỗ thấp, Sống bị tưởng chi phối; Người có trí rộng lớn, Nhờ trí tuệ, quán pháp, Có trí, không đi đến Các pháp cao và thấp.
- Vị ấy đạt thù thắng, Trong tất cả các pháp, Phàm có điều thấy, nghe, Hay Cảm thọ, tưởng đến; Với vị Tri kiến vậy, Sống đời sống rộng mở, Không bị ai ở đời, Có thể chi phối được.
- Họ không tác thành gì, Họ không đề cao gì, Họ không có nói lên, Ðây tối thắng thanh tịnh, Không dính líu tham đắm, Mọi chấp trước triền phược, Họ không tạo tham vọng, Bất cứ đâu ở đời.
- Với vị Bà-la-môn Ðã vượt khỏi biên giới, Sau khi biết và thấy, Không có kiến chấp trước. Tham ái không chi phối, Cũng không tham, ly tham, Vị ấy ở đời này, Không chấp thủ gì khác.