Ðại Tạng Kinh Việt Nam

**Tiểu Bộ Kinh

Khuddaka Nikàya**

Hòa thượng Thích Minh Châu dịch Việt

Tập I

Kinh Tập

Sutta Nipata

Chương Năm – Phẩm Con Ðường Ðến Bờ Bên Kia

(VII) Câu hỏi của thanh niên Upasiva (Sn 205)

Upasiva:

  1. Tôn giả U-pa-si-va: Kính thưa bậc Thích tử, Một mình, không y chỉ, Con không thể vượt khỏi, Dòng nước lớn mạnh này, Kính thưa bậc Biến nhãn, Hãy nói cho sở duyên, Y chỉ sở duyên này, Có thể vượt qua khỏi, Dòng nước chảy mạnh này.

Thế Tôn:

  1. Ðây lời dạy Thế Tôn: Này U-pa-si-va, Biết gìn giữ Chánh niệm, Không mong đợi vật gì, Ông sẽ vượt bộc lưu, Nương tựa: “không có gì “, Ngày đêm ngươi nhận thấy, Ðoạn dục, ly nghi ngờ, Ái diệt là Niết-bàn.

Upasiva:

  1. U-pa-si-va nói: Ai là người ly tham, Ðối với tất cả dục, Y chỉ không có gì, Từ bỏ mọi gì khác, Ðược Giải thoát hoàn toàn, Tưởng Giải thoát tối thượng, Tại đấy vị ấy trú, Không tiếp tục đi tới.

Thế Tôn:

  1. Thế Tôn nói như sau: Này U-pa-si-va, Ai hoàn toàn ly tham, Ðối với tất cả dục, Y chỉ không có gì, Từ bỏ mọi gì khác, Ðược Giải thoát hoàn toàn, Tương Giải thoát tối thượng, Tại đấy, vị ấy trú, Không tiếp tục đi tới.

Upasiva:

  1. Nếu vị ấy tại đấy, An trú không đi tiếp, Trong một số nhiều năm, Ôi bậc có biến nhãn! Nếu vị ấy tại đấy, Ðược mát lạnh Giải thoát, Với vị được như vậy, Còn có thức hay không?

Thế Tôn:

  1. Ðây lời Thế Tôn nói: Hỡi U-pa-si-va! Cũng giống như ngọn lửa, Bị sức gió mạnh thổi, Ði đến chỗ tận cùng, Không có thể ước lượng, Cũng vậy, vị ẩn sĩ, Ðược Giải thoát danh thân, Ði đến chỗ tận cùng, Không có thể ước lượng.

Upasiva:

  1. Vị đi đến tận cùng, Có phải không hiện hữu, Hai vị ấy thường hằng, Ðạt được sự không bệnh, Lành thay, bậc ẩn sĩ, Hãy trả lời cho con, Có vậy, con hiểu được, Pháp như thật Ngài giảng.

Thế Tôn:

  1. Thế Tôn nói như sau: Hỡi U-pa-si-va, Người đi đến tận cùng, Không thể còn ước lượng, Với gì, nói đến nó, Không còn có cái ấy, Khi tất cả các pháp, Ðã được nhổ hẳn lên, Mọi con đường nói phô, Ðược nhổ lên sạch hết.